Này, đây là những cảnh ngộ đã xảy đến với họ trong cuộc hành trình, vì họ phải trải qua rất nhiều nỗi thống khổ; họ đã chịu khổ nhiều, cả thể xác lẫn tinh thần, như đói khát, mệt nhọc và lao tâm nhiều.
Này, đây là cuộc hành trình của họ: Sau khi từ giã phụ thân là Mô Si A, vào năm thứ nhất của chế độ các phán quan; sau khi từ chối vương quốc mà vua cha muốn trao cho, và đó cũng là ý muốn của dân chúng nữa;
Tuy nhiên, họ đã ra đi khỏi xứ Gia Ra Hem La; và đem theo kiếm, lao, cung, tên và trành ném đá; họ đã làm như vậy là để họ có thể tìm lấy thực phẩm cho mình khi ở trong vùng hoang dã.
Và như vậy họ đã ra đi vào vùng hoang dã cùng với một số người mà họ đã lựa chọn, để đi lên xứ Nê Phi thuyết giảng lời của Thượng Đế cho dân La Man.
Và chuyện rằng, họ đã hành trình nhiều ngày trong vùng hoang dã, và họ đã nhịn ăn và cầu nguyện rất nhiều để xin Chúa ban cho họ một phần Thánh Linh của Ngài đi theo họ và ở cùng họ, ngõ hầu họ có thể trở thành một công cụ trong tay Thượng Đế, để, nếu có thể được, dẫn dắt các đồng bào của họ là dân La Man đến sự hiểu biết lẽ thật và ý thức được sự xấu xa của những truyền thống của tổ phụ họ, là những truyền thống sai lầm.
Và chuyện rằng, Chúa đã đến viếng thăm họ bằng Thánh Linh của Ngài, và phán cùng họ rằng:
Hãy vững lòng.
Và họ được vững lòng. Và Chúa còn phán bảo họ rằng:
Hãy đến với dân La Man là đồng bào của các ngươi, và thiết lập lời của ta; tuy nhiên các ngươi phải biết kiên nhẫn trong sự nhịn nhục và trong những nỗi đau khổ, ngõ hầu các ngươi có thể nêu lên cho chúng thấy những tấm gương tốt nơi ta; rồi ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những công cụ trong tay ta để đem lại sự cứu rỗi cho nhiều người.
Và chuyện rằng, các con trai của Mô Si A, cùng những người đi theo họ, thấy lòng mình trở nên can đảm để đi đến cùng dân La Man và rao truyền cho họ lời của Thượng Đế.
Và cố nhiên trọng trách đó thật là lớn lao, vì họ phải đảm nhận việc thuyết giảng lời của Thượng Đế cho một dân tộc man dã, chai đá và tàn bạo; một dân tộc lấy sự đánh giết dân Nê Phi và trộm cắp cùng cướp bóc của cải của họ làm thích thú; và lòng của chúng chỉ chú trọng đến của cải, vàng bạc cùng các bảo thạch; nhưng chúng muốn có được những vật đó bằng sự giết chóc và cướp bóc, hơn là chúng phải làm việc bằng tay chân của mình để có những vật ấy.
Vậy nên chúng là một dân tộc rất lười biếng, đa số tôn thờ hình tượng, và sự rủa sả của Thượng Đế đã giáng xuống đầu chúng cũng vì các truyền thống của tổ phụ chúng, mặc dù những lời hứa của Chúa cũng ban trải cho chúng với điều kiện là chúng phải biết hối cải.
Vậy nên, đó là lý do khiến các con trai của Mô Si A phải đảm nhận công việc ấy, với hy vọng họ có thể đem chúng đến sự hối cải, để may ra họ có thể mang chúng đến sự hiểu biết về kế hoạch cứu chuộc.
Và chuyện rằng, khi đến biên giới của xứ dân La Man, họ phân ra mỗi người đi một nơi, và đặt lòng tin cậy vào Chúa rằng họ sẽ được tái ngộ khi mùa gặt kết thúc, vì họ nghĩ rằng công việc mà họ đảm nhận rất lớn lao.
Vậy nên họ chia tay nhau mỗi người một ngả để đi đến với dân chúng, thể theo lời nói và quyền năng của Thượng Đế đã ban cho từng người.