Và giờ đây, tôi, Mặc Môn, khi sắp trao vào tay con trai tôi là Mô Rô Ni biên sử mà tôi hằng ghi chép, này, tôi đã chứng kiến hầu hết tất cả sự hủy diệt của dân tôi là dân Nê Phi.
Và nhiều trăm năm sau ngày hiện đến của Đấng Ky Tô, tôi trao những biên sử này vào tay con trai tôi; và tôi nghĩ rằng, nó là người sẽ chứng kiến sự hủy diệt hoàn toàn của dân tôi. Nhưng, cầu mong sao Thượng Đế sẽ cứu nó sống sót để nó có thể viết lên một phần nào về họ, và một phần nào về Đấng Ky Tô, để may ra một ngày kia những điều này sẽ mang lại lợi ích cho họ.
Và tôi viết truyện ký này từ hai mươi bốn bảng khắc do dân Lim Hi tìm được, gọi là Sách Ê The.
Và giờ đây chuyện rằng, sau trận chiến vĩ đại và khủng khiếp ở Cơ Mô Ra, này, những người Nê Phi chạy trốn xuống xứ phương nam bị dân La Man săn đuổi cho đến khi họ bị tiêu diệt hết.
Và luôn cả cha tôi cũng bị chúng giết chết, và chỉ còn một mình tôi để viết lại thiên ký sự buồn thảm về sự hủy diệt của dân tôi. Nhưng này, họ đã đi rồi, và tôi phải làm tròn lời dặn bảo của phụ thân tôi. Và chúng sẽ giết chết tôi hay không, tôi không biết.
Này, cha tôi đã làm ra biên sử này, và ông đã ghi chép mục đích của nó. Và này, tôi cũng muốn viết về điều đó nữa, nếu tôi có đủ chỗ trên các bảng khắc này, nhưng tôi không có; và tôi lại không có kim loại, vì tôi còn trơ trọi một mình. Thân phụ tôi đã bị giết trong chiến trận, cùng với tất cả họ hàng của tôi, và tôi cũng không còn bạn bè nào nữa, cũng không còn nơi nào để đi; và Chúa sẽ cho tôi sống đến bao lâu nữa, tôi cũng không biết.
Này, bốn trăm năm đã trôi qua, kể từ ngày Chúa, Đấng Cứu Rỗi của chúng ta giáng sinh. Và này, dân La Man đã săn đuổi dân tôi, tức là dân Nê Phi, từ thành phố này qua thành phố kia, từ vị trí này qua vị trí nọ, cho đến khi không còn một ai nữa; sự sụp đổ của họ mới thật lớn lao làm sao; phải, vĩ đại và kỳ diệu thay sự hủy diệt của dân tôi là dân Nê Phi.
Và này, đó là bàn tay của Chúa đã làm như vậy, và hơn nữa này, dân La Man cũng gây chiến với nhau, và khắp mặt đất xứ này liên miên xảy ra sự giết chóc và đổ máu; và không một ai biết được đến lúc nào chiến tranh mới chấm dứt.
Và giờ đây này, tôi không nói thêm gì về họ nữa, vì chẳng còn ai ngoại trừ dân La Man và bọn cướp còn sống trong xứ.
Và cũng chẳng còn ai biết đến Thượng Đế chân chính, ngoại trừ các môn đồ của Chúa Giê Su còn ở lại trong xứ, cho đến khi sự tà ác của dân chúng trở nên quá lớn lao thì Chúa không chịu để cho họ ở lại với dân chúng nữa; và rồi họ có còn ở lại trên xứ này hay không, thì không một người nào biết được. Nhưng này, cha tôi và tôi đã trông thấy họ, và họ đã phục sự chúng tôi.
Và tôi niêm phong các biên sử này sau khi đã nói một đôi lời với tính cách khuyên nhủ với các người.
Và Ngài còn truyền lệnh cho tôi phải niêm phong những điều đó lại cùng với những dụng cụ phiên dịch; vậy nên tôi đã niêm phong kín những dụng cụ phiên dịch đúng theo lệnh truyền của Ngài.
...Khắc sâu bởi bàn tay của Moroni, và giấu giếm theo ý Chúa, để mà về sau duyên cớ từ sự đến của người ngoại quốc...
Vậy nên, tôi phải viết và chôn giấu các biên sử xuống lòng đất, rồi tôi sẽ đi về đâu, điều đó không quan trọng.
Và tôi chính là người đã chôn giấu biên sử này cho mục đích của Chúa; vì theo lời phán truyền của Chúa, thì những bảng khắc chứa đựng biên sử này không có giá trị gì. Vì quả thật Ngài đã phán rằng, không một người nào sẽ có được những bảng khắc này để thu lợi; nhưng biên sử khắc trên đó có một giá trị lớn lao, và ai đem nó ra ánh sáng Chúa sẽ ban phước cho người đó.