Thời kỳ Ga Đi An Tôn

Cuộc Tấn Công Quân Sự của Ga Đi An Tôn

3 Nê Phi 4:1

Ga Đi An Tôn bắt đầu cuộc tấn công quân sự của họ, hy vọng chinh phục tất cả các vùng đất của Dân Nê Phi và Dân La Man.

Và chuyện rằng, vào cuối năm thứ mười tám, quân cướp đã chuẩn bị gây chiến, và bắt đầu tràn xuống từ các đồi núi và vùng hoang dã cùng những nơi trú đóng kiên cố và bí mật của chúng. Chúng bắt đầu chiếm cứ những vùng đất đai, cả ở miền bắc lẫn miền nam, và bắt đầu chiếm cứ tất cả các xứ do dân Nê Phi bỏ lại và những thành phố đã bị bỏ hoang.

3 Nê Phi 4:2–4

Hoảng hốt, tất cả các thành phố đều đã bị bỏ hoang, không còn tài nguyên để lấy, người để giết, hoặc bất cứ thứ gì để cướp bóc.

Nhưng này, không có dã thú hay thú săn trong các xứ do dân Nê Phi bỏ lại, nên không có thú săn cho bọn cướp săn bắt ngoại trừ trong vùng hoang dã mà thôi. Và bọn cướp không thể sống nơi nào khác ngoài vùng hoang dã, vì chúng cần lương thực; vì dân Nê Phi đã bỏ hoang đất đai của họ, đã thu góp hết các đàn gia súc và các bầy thú và tất cả của cải để gom lại thành một nhóm.

Vậy nên, quân cướp không có cơ hội để cướp bóc và tìm lương thực, trừ phi phải tiến lên công khai gây chiến với dân Nê Phi; còn dân Nê Phi thì đã họp thành một nhóm, có số dân rất đông, và đã dự trữ lương thực, cùng ngựa, trâu bò và các đàn gia súc đủ loại, để họ có thể sống được trong một thời gian là bảy năm, mà trong thời gian đó họ hy vọng hủy diệt được bọn cướp trong toàn xứ; và như vậy là năm thứ mười tám đã trôi qua.

3 Nê Phi 4:5–6

Thấy rằng không có gì để cướp bóc, và rằng rủi ro quá cao để thử định cư hoặc thuộc địa hóa vùng đất hoang vu, Giddianhi quyết định tấn công Dân Nê Phi và Dân La Man ở vị trí trung tâm.

Và chuyện rằng, đến năm thứ mười chín, Ghi Đi An Hi nhận thấy rằng đã đến lúc cần phải tiến quân lên gây chiến với dân Nê Phi, vì chúng không còn một phương cách nào khác để sống nếu không nhờ sự trộm cắp, cướp bóc và giết người. Và chúng cũng không dám sống rải rác nhiều nơi trong xứ để trồng trọt ngũ cốc, vì chúng sợ dân Nê Phi đến tấn công và sát hại chúng; vậy nên, Ghi Đi An Hi ra lệnh cho quân của mình trong năm này phải tiến lên đánh dân Nê Phi.

3 Nê Phi 4:7–8

Thấy vẻ dữ tợn của đoàn quân Giddianhi đang tiến gần, dân Nê Phi đều quỳ xuống và cầu nguyện.

Và chuyện rằng, chúng đã tiến lên gây chiến, và đó là vào tháng sáu; và này, ngày chúng tiến lên gây chiến thật là trọng đại và khủng khiếp làm sao; chúng nai nịt theo lối quân cướp; chúng đeo một miếng da cừu quanh hông, mình thì nhuộm đầy máu, đầu lại cạo trọc và đội mão sắt; thật là kịch cợm và khủng khiếp thay cho hình dáng quân đội của Ghi Đi An Hi, vì áo giáp và máu nhuộm đầy người chúng.

Và chuyện rằng, khi quân Nê Phi thấy hình dáng quân đội của Ghi Đi An Hi như vậy, thì tất cả đều sấp mình xuống đất và cất tiếng kêu cầu Chúa, Thượng Đế của họ, xin Ngài dung tha họ và giải thoát họ khỏi tay kẻ thù.

3 Nê Phi 4:9–10

Quân đội của Giddianhi thấy các Nephites ngã xuống đất, và bắt đầu reo hò, nghĩ rằng họ đang đầu hàng; nhưng khi họ tiến gần hơn, các Nephites đã sẵn sàng cho họ.

Và chuyện rằng, khi quân của Ghi Đi An Hi thấy vậy, chúng liền reo hò thật lớn vì vui mừng, vì chúng cho rằng, dân Nê Phi quá sợ hãi vì vẻ khủng khiếp của quân đội chúng nên đã ngã xuống đất.

Nhưng về điểm này, chúng phải thất vọng, vì dân Nê Phi đâu có khiếp sợ chúng; họ chỉ sợ Thượng Đế của họ, và họ khẩn cầu Ngài bảo vệ họ; vậy nên khi quân của Ghi Đi An Hi xông tới đánh thì họ đã sẵn sàng nghênh chiến với chúng; phải, họ đã giao chiến với chúng trong sức mạnh của Chúa.

3 Nê Phi 4:11–12

Một trận chiến khủng khiếp đã diễn ra, nhiều người chết, nhưng cuối cùng Dân Nê Phi đã chiến thắng.

Và trận chiến khởi đầu vào tháng sáu. Thật là lớn lao và khủng khiếp thay cho trận chiến đó, phải, lớn lao và khủng khiếp thay cho cuộc tàn sát đến nỗi chưa bao giờ người ta từng thấy có một sự tàn sát vĩ đại như vậy trong tất cả dân của Lê Hi kể từ ngày ông rời khỏi Giê Ru Sa Lem. Và mặc dầu có những lời hăm dọa và thề nguyền của Ghi Đi An Hi, này, dân Nê Phi đã đánh chúng tả tơi đến nỗi chúng phải tháo lui trước mặt họ.

3 Nê Phi 4:13–14

Ghi Ghi Đô Ni và những kẻ cướp bị đuổi ra tới biên giới của đất; Ghi Đi An Hi, mệt mỏi từ trận chiến, mất lợi thế, và bị giết chết.

Và chuyện rằng, Ghi Ghi Đô Ni ra lệnh cho quân của ông phải đuổi theo chúng đến tận vùng ranh giới của vùng hoang dã, và không được tha một tên nào rơi vào tay họ trên đường săn đuổi; vậy nên, họ đuổi theo chúng và giết chúng đến tận vùng ranh giới của vùng hoang dã, cho đến khi họ làm tròn lệnh truyền của Ghi Ghi Đô Ni. Và chuyện rằng, Ghi Đi An Hi, là người đã chiến đấu một cách gan dạ, bị đuổi theo khi hắn chạy trốn; và vì mệt mỏi bởi chiến đấu quá nhiều nên hắn bị đuổi kịp và bị giết chết. Và như vậy là kết liễu đời tên cướp Ghi Đi An Hi.