Và rồi ta sẽ hát cho người yêu dấu của ta
một bài ca của người ta yêu dấu về vườn nho của người.
Người yêu dấu của ta có một vườn nho ở trên đồi đất mầu mỡ.
Người rào vườn nho, lượm bỏ những đá sỏi,
và trồng những gốc nho chọn lọc nhất.
Rồi người dựng một cái tháp ở giữa vườn,
và còn làm một máy ép rượu trong đó nữa;
và người mong rằng nó sẽ sinh trái nho,
nhưng nó lại sinh trái nho hoang.
Và này,
hỡi dân cư của Giê Ru Sa Lem
và những người của Giu Đa,
ta xin các ngươi hãy xét đoán giữa ta với vườn nho của ta.
Vậy nên, có điều chi cần làm thêm cho vườn nho của ta
mà trong đó ta đã chưa làm chăng?
Cớ sao khi ta mong nó sinh ra trái nho
thì nó lại sinh trái nho hoang?
Và này, ta sẽ bảo cho các ngươi về những điều ta định làm cho vườn nho của ta:
Ta sẽ phá bỏ hàng rào, nó sẽ bị cắn nuốt;
ta hạ tường xuống, nó sẽ bị giày đạp;
Ta sẽ để nó hoang tàn, chẳng tỉa hớt, chẳng vun xới;
nhưng tại đó sẽ mọc lên những gai góc và chà chuôm.
Ta lại truyền cho mây đừng làm mưa xuống trên nó nữa.
Vì vườn nho của Chúa Muôn Quân là gia tộc Y Sơ Ra Ên, và những người của Giu Đa tức là cây mà Ngài ưa thích, và Ngài trông mong sự công bình, và thấy bạo tàn; trông mong sự ngay chính, nhưng thấy tiếng kêu la.