Và chuyện rằng, chúng tôi đi xuống chỗ đất thừa hưởng của chúng tôi, và chúng tôi thu thập vàng bạc và các vật quý giá của chúng tôi. Sau khi lấy được các vật ấy, chúng tôi lại đi trở lên nhà La Ban.
Và chuyện rằng, chúng tôi đến nhà La Ban và yêu cầu hắn hãy trao cho chúng tôi các biên sử khắc trên các bảng khắc bằng đồng, và đổi lại, chúng tôi trao cho hắn vàng bạc cùng tất cả các vật quý giá của chúng tôi.
Và chuyện rằng, khi La Ban trông thấy của cải của chúng tôi quá lớn lao, hắn liền nổi lòng tham muốn, đến đỗi đuổi xô chúng tôi ra ngoài, và sai gia nhân theo giết chúng tôi để hắn có thể chiếm đoạt của cải của chúng tôi.
Và chuyện rằng, chúng tôi buộc lòng phải bỏ hết của cải lại để chạy trốn đám gia nhân của La Ban, và của cải ấy đã rơi vào tay La Ban. Và chuyện rằng, chúng tôi chạy trốn vào vùng hoang dã, và các gia nhân của La Ban không đuổi kịp chúng tôi. Chúng tôi đã ẩn mình trong một hang đá.
Và chuyện rằng, La Man tức giận tôi, còn giận luôn cả cha tôi nữa; Lê Mu Ên cũng vậy, vì anh ấy nghe theo lời của La Man. Vậy nên cả hai anh La Man và Lê Mu Ên đã dùng nhiều lời nặng nề đối với chúng tôi là hai người em của họ, và họ còn dùng cả roi để đánh đập chúng tôi nữa.
Và chuyện rằng, khi họ dùng roi đánh đập chúng tôi, này, một thiên sứ của Chúa đến đứng trước mặt họ mà bảo rằng:
Sao các ngươi lại đánh đập em mình bằng roi? Các ngươi không biết rằng, chính những hành vi bất chính của các ngươi đã khiến Chúa chọn em các ngươi lên làm người cai trị các ngươi hay sao? Này, các ngươi phải đi lên Giê Ru Sa Lem một lần nữa, rồi Chúa sẽ trao La Ban vào tay các ngươi.
Và sau khi vị thiên sứ nói với chúng tôi xong, vị ấy liền bỏ đi.
Và sau khi thiên sứ đi rồi, La Man cùng Lê Mu Ên lại bắt đầu ta thán rằng:
Sao Chúa lại có thể trao La Ban vào tay chúng ta được? Này, hắn là một người có quyền lực, và hắn có thể ra lệnh cho năm chục người, phải, và hắn cũng có thể giết chết cả năm chục người được; vậy sao hắn lại không thể giết nổi chúng ta?