Người Lê Hi ở Giê Ru Sa Lem và Ả Rập

Khởi hành đến Đất Hứa

1 Nê Phi 18:8

Con tàu ra khơi.

Và chuyện rằng, sau khi tất cả chúng tôi đã xuống tàu và đem theo các vật dự trữ mà chúng tôi được lệnh phải mang theo, chúng tôi liền cho tàu ra khơi, và được gió thổi hướng về đất hứa.

1 Nê Phi 18:9–10

Sau vài ngày, một số hành khách trở nên thiếu kính cẩn và tham gia vào các hành vi không phù hợp; họ bắt đầu nổi loạn chống lại Nê Phi, người đã khuyên nhủ họ cư xử tốt.

Và sau khi chúng tôi thuận buồm xuôi gió trong thời gian nhiều ngày, này, các anh tôi, cùng các con trai của Ích Ma Ên và vợ của họ bắt đầu vui đùa, đến đỗi họ bắt đầu nhảy múa, ca hát, và nói năng thô lỗ, phải, đến đỗi họ đã quên hẳn nhờ quyền năng nào mà họ được dẫn dắt đến đây; phải, họ đã buông thả theo sự thô lỗ quá mức.

Và tôi, Nê Phi, bắt đầu thấy sợ hãi hết sức, e rằng Chúa sẽ nổi giận và trừng phạt chúng tôi vì sự bất chính của chúng tôi, khiến chúng tôi phải bị chôn vùi xuống lòng biển sâu; vậy nên, tôi, Nê Phi, bắt đầu nói với họ một cách hết sức nghiêm trang; nhưng, này, họ tức giận với tôi và nói rằng:

Chúng ta không muốn em chúng ta trở nên người cai trị chúng ta.

1 Nê Phi 18:11–12

La Man và Lê Mu Ên tấn công Nê Phi, và trói anh ta lại. Liahona đã ngừng hoạt động.

Và chuyện rằng, La Man và Lê Mu Ên đã bắt tôi, lấy dây thừng trói tôi lại, và họ đã đối xử với tôi rất tàn nhẫn. Tuy nhiên, Chúa để cho họ làm như vậy hầu Ngài có thể biểu dương quyền năng của Ngài, để làm ứng nghiệm những lời Ngài nói về những kẻ ác. Và chuyện rằng, sau khi họ trói tôi chặt đến nỗi tôi không cử động được, thì địa bàn mà Chúa đã chuẩn bị cho, không còn hoạt động nữa.

1 Nê Phi 18:13

Một cơn bão lớn bắt đầu nổi lên, và không ai biết phải đi hướng nào.

Vậy nên, họ không biết hướng nào mà lái thuyền đi; rồi một trận bão to nổi lên, phải, một trận bão to và khủng khiếp, và chúng tôi bị đẩy lui trên biển trong suốt ba ngày; và họ bắt đầu kinh hãi tột cùng, e sẽ phải chết chìm dưới biển; tuy nhiên, họ vẫn không cởi trói cho tôi.

1 Nê Phi 18:17–18

Lê Hi và Sa Ri A đau lòng và bất lực trước hành vi của các con trai họ.

Này, cha tôi, Lê Hi, đã nói với họ rất nhiều điều, và ông còn nói với những người con trai của Ích Ma Ên nữa; nhưng này, họ đã thốt ra nhiều lời hăm dọa bất cứ ai ngỏ ý bênh vực tôi; và cha mẹ tôi, vì đã lớn tuổi, và đã trải qua bao nỗi ưu phiền vì con cái của mình, nên cả hai đã lâm bệnh và nằm liệt giường. Vì những nỗi ưu phiền và sầu muộn, và sự bất chính của các anh tôi, nên họ xuýt phải lìa đời để về với Thượng Đế của họ; phải, mái tóc bạc trắng của hai người gần như sắp bị chôn vùi trong bụi đất; phải, họ đã xuýt bị đem xuống nấm mồ biển cả cùng với nỗi sầu muộn.

1 Nê Phi 18:19

Gia Cốp và Giô Sép cảm thấy đau buồn vì những khổ đau của mẹ họ; người vợ của Nê Phi đã khóc.

Và luôn cả Gia Cốp và Giô Sép, vì còn trẻ nên cần phải được nuôi dưỡng nhiều, cũng ưu phiền vì nỗi đau khổ của mẹ mình; và luôn cả vợ tôi, với nước mắt và những lời van xin của nàng, và cả các con tôi nữa, cũng chẳng làm mềm lòng được các anh tôi, để họ mở trói cho tôi.

1 Nê Phi 18:14–15,20

Cơn bão kéo dài bốn ngày; La Man và Lê Mu Ên cuối cùng nhận ra rằng phán quyết của Chúa đang đến gần với họ, nên họ đã thả Nê Phi.

Và đến ngày thứ tư, khi thuyền chúng tôi vẫn tiếp tục bị đẩy lui, thì trận bão lại trở nên vô cùng khốc liệt. Và chuyện rằng, chúng tôi sắp sửa bị chôn vùi xuống lòng biển sâu. Và sau khi thuyền chúng tôi bị đẩy lui trên biển bốn ngày liền, thì các anh tôi mới bắt đầu thấy rằng những sự đoán phạt của Thượng Đế đang đổ xuống họ, và họ sẽ chết nếu họ không hối cải về những điều bất chính của mình; vậy nên, họ đến bên tôi và mở dây trói tay tôi; và này, cổ tay tôi sưng vù hẳn lên, và luôn cả cổ chân tôi cũng sưng nhiều; và những chỗ ấy hết sức đau đớn.


Và chẳng có một điều gì có thể làm mềm lòng họ được, ngoại trừ quyền năng của Thượng Đế đã hăm dọa sẽ hủy diệt họ; vậy nên khi thấy mình sắp bị chôn vùi dưới lòng biển sâu, họ mới hối hận về điều họ đã làm, đến đỗi họ đã mở trói cho tôi.

1 Nê Phi 18:16

Nê Phi ca ngợi Chúa, mặc dù gặp nhiều khó khăn.

Tuy nhiên, tôi đã hướng về Thượng Đế của tôi, và tôi đã ca ngợi Ngài suốt ngày; và tôi không hề ta thán Chúa vì những nỗi khổ đau của tôi.

1 Nê Phi 18:21–22

La Ia Hô Na bắt đầu hoạt động trở lại, và Nê Phi dẫn dắt con tàu đi về phía Đất Hứa.

Và chuyện rằng, sau khi họ đã cởi trói cho tôi, này, tôi cầm địa bàn lên, và nó lại hoạt động theo ý muốn của tôi. Và chuyện rằng tôi cầu nguyện Chúa; và sau khi tôi cầu nguyện xong thì gió ngừng thổi, bão tan, và mặt bể lại trở nên vô cùng yên lặng. Và chuyện rằng, tôi, Nê Phi, điều khiển chiếc tàu và chúng tôi lại vượt biển hướng về đất hứa.

1 Nê Phi 18:23

Một khoảng thời gian đáng kể sau, họ cập bến bờ biển của Đất Hứa.

Và chuyện rằng, sau nhiều ngày vượt biển, chúng tôi đến được đất hứa;