Và chuyện rằng, chúng tôi lại lên đường, hành trình theo gần đúng một hướng như lúc mới khởi hành; và sau khi đi được nhiều ngày, chúng tôi dừng lại dựng lều tạm trú một thời gian.
Và chuyện rằng, Ích Ma Ên qua đời, và được mai táng ở một nơi gọi là Na Hom.
Và chuyện rằng, các con gái của Ích Ma Ên khóc than rất nhiều vì mất cha và cũng vì những nỗi khổ cực của họ trong vùng hoang dã; và họ ta thán cha tôi vì ông đã đem họ ra khỏi xứ Giê Ru Sa Lem, họ bảo rằng:
Nay cha chúng tôi đã chết; phải, và chúng tôi đã lang thang quá lâu trong vùng hoang dã, chúng tôi đã chịu đựng quá nhiều nỗi khổ cực, đói khát, cùng mệt nhọc; và sau khi chịu đựng tất cả những nỗi thống khổ này, chúng tôi sẽ phải chết đói trong vùng hoang dã.
Và họ đã ta thán cha tôi như vậy, và ta thán luôn cả tôi nữa; và họ mong muốn trở về Giê Ru Sa Lem.
Và La Man bảo Lê Mu Ên cùng những người con trai của Ích Ma Ên rằng:
Này, chúng ta hãy giết cha đi, cả đứa em chúng ta là Nê Phi nữa, nó đã tự tôn làm người cai trị và người giảng dạy chúng ta, trong khi chúng ta là anh nó.
Giờ đây, nó nói rằng Chúa đã nói chuyện với nó, và rằng các thiên sứ cũng đã phục sự nó nữa. Nhưng này, chúng ta biết nó đã nói dối với chúng ta; nó đã nói với chúng ta những điều này, và nó còn làm nhiều điều do tài xảo trá của nó để đánh lừa con mắt chúng ta, với hy vọng có thể dẫn dắt chúng ta đến vùng hoang dã xa lạ; và sau khi đã dắt chúng ta đi xa nó còn nghĩ rằng nó sẽ tự phong mình làm vua và làm người cai trị chúng ta để nó có thể làm gì chúng ta tùy theo ý muốn và sự vui thích của nó.
Và theo cách đó mà anh tôi là La Man đã khích động lòng tức giận của họ.
Và chuyện rằng, Chúa đã ở cùng chúng tôi, phải, tiếng nói của Chúa đã đến và nói với họ nhiều điều, và đã sửa phạt họ hết sức nghiêm khắc; và sau khi bị tiếng nói của Chúa khiển trách họ liền nguôi cơn tức giận và hối cải tội lỗi của mình, khiến Chúa lại ban phước cho chúng tôi với lương thực để chúng tôi khỏi bị chết.
Và chuyện rằng, chúng tôi lại hành trình vào vùng hoang dã; và từ lúc đó trở đi chúng tôi đi gần hướng chính đông. Trong cuộc hành trình chúng tôi đã trải qua nhiều nỗi khổ cực trong vùng hoang dã, và vợ của chúng tôi cũng đã sinh con trong vùng hoang dã.
Và giờ đây, cha tôi đã sinh được hai người con trai trong vùng hoang dã; người con lớn tên là Gia Cốp, và người con nhỏ tên là Giô Sép.
Những phước lành của Chúa đã ban cho chúng tôi thật lớn lao thay, vì trong lúc chúng tôi đã sống nhờ vào thịt sống ở trong vùng hoang dã, vợ của chúng tôi lại có đầy đủ sữa cho con bú, và rất mạnh khỏe, phải, họ mạnh như đàn ông; và họ bắt đầu chịu đựng cuộc hành trình mà không ta thán.
Do đó chúng tôi thấy rằng những lệnh truyền của Thượng Đế phải được thi hành trọn vẹn. Và nếu con cái của loài người tuân giữ những lệnh truyền của Thượng Đế thì Ngài sẽ nuôi dưỡng họ, làm tăng thêm sức mạnh cho họ, và cung cấp cho họ những phương tiện để nhờ đó có thể thực hiện được điều Ngài đã ra lệnh cho họ; vậy nên Ngài đã cung cấp cho chúng tôi phương tiện trong lúc chúng tôi tạm trú trong vùng hoang dã.
Và chúng tôi đã ở như vậy nhiều năm, phải, chúng tôi đã ở tám năm trong vùng hoang dã. Vì cho đến bấy giờ, Chúa chưa cho phép chúng tôi dùng lửa nhiều khi hành trình trong vùng hoang dã, vì Ngài phán rằng:
Ta sẽ làm cho thực phẩm của các ngươi trở nên ngon ngọt để các ngươi khỏi cần phải nấu nướng; Và ta cũng sẽ là ánh sáng cho các ngươi trong vùng hoang dã nữa; và ta sẽ sửa soạn con đường trước cho các ngươi, nếu các ngươi tuân giữ các lệnh truyền của ta. Vậy nên, chừng nào các ngươi còn tuân giữ các lệnh truyền của ta thì các ngươi sẽ được dẫn dắt đến đất hứa; và các ngươi sẽ biết rằng chính nhờ ta mà các ngươi được dẫn đi.
Phải, và Chúa còn phán rằng:
Sau khi đã đến được đất hứa rồi, các ngươi sẽ biết rằng, ta, Chúa, là Thượng Đế; và ta, Chúa, đã giải cứu các ngươi khỏi bị hủy diệt; phải, chính ta đã đem các ngươi ra khỏi xứ Giê Ru Sa Lem.