Mặc Môn Tóm lược các Ghi chép của Nê Phi

Những Suy Ngẫm của Mặc Môn về Sự Kiêu Hãnh và Bướng Bỉnh của Nhân Loại

Hê La Man 12:1

Mặc Môn chuyển hướng khỏi việc viết về giai đoạn Ga Đi An Tôn và chỉ ra làm thế nào nhân loại thay đổi dễ dàng, nhưng những người tin tưởng vào Chúa thì được phước lành biết bao.

Và do đó mà chúng ta có thể thấy được lòng dạ của con cái loài người là giả dối và cũng bất thường biết bao; phải, chúng ta có thể thấy được rằng, với lòng nhân từ vĩ đại vô hạn của Ngài, Chúa đã ban phước lành và sự thịnh vượng cho những ai đặt lòng tin cậy nơi Ngài.

Hê La Man 12:2

Khi các lần Chúa ban phước lành cho dân của mình, họ trở nên kiêu ngạo, và quên đi Chúa đã ban phước cho họ.

Phải, và chúng ta có thể thấy được vào chính lúc Ngài ban sự thịnh vượng cho dân Ngài, phải, trong sự gia tăng các đồng ruộng, các đàn gia súc và các bầy thú của họ, cùng vàng, bạc, và tất cả các vật quý giá đủ loại và mỹ thuật; Ngài tha mạng sống cho họ và giải thoát họ khỏi bàn tay kẻ thù; Ngài làm mềm lòng những kẻ thù của họ khiến chúng không gây chiến với họ nữa; phải, nói tóm lại, Ngài đã làm mọi điều vì sự an lạc và hạnh phúc của dân Ngài; phải, rồi chính lúc đó họ chai đá trong lòng, và quên Chúa, Thượng Đế của họ, và chà đạp Đấng Thánh dưới chân của họ—phải, và sở dĩ như vậy là vì họ quá thư thái và quá giàu sang.

Hê La Man 12:3

Mọi người chỉ nhớ đến Chúa trở lại sau những thảm họa khủng khiếp và gian khổ.

Và như vậy chúng ta thấy được rằng, trừ phi Chúa sửa phạt dân Ngài bằng nhiều sự đau khổ, phải, trừ phi Ngài đến viếng phạt họ bằng sự chết chóc, bằng sự khủng khiếp, bằng nạn đói kém cùng đủ mọi thứ bệnh dịch, thì họ sẽ không biết nhớ tới Ngài.

Hê La Man 12:4

Nhân loại thường có xu hướng theo đuổi cái ác.

Hỡi ôi, con cái loài người điên rồ, tự phụ, xấu xa, và quỉ quái biết dường nào; họ mau lẹ biết bao khi làm điều bất chính, nhưng lại chậm chạp biết bao khi làm điều tốt; phải, họ mau lẹ biết bao khi nghe theo lời ác quỷ và hết lòng ưa thích những điều phù phiếm của thế gian!

Hê La Man 12:5

Nhân loại rất bướng bỉnh, hiếm khi nhớ đến hoặc lắng nghe lời của Chúa.

Phải, họ mau lẹ biết bao khi dương dương tự đắc; phải, họ mau lẹ biết bao khi khoe khoang và làm mọi hành vi bất chính, nhưng họ lại chậm chạp biết bao trong việc tưởng nhớ tới Chúa, Thượng Đế của họ, và để tai nghe lời răn dạy của Ngài; phải, họ chậm chạp biết bao khi đi vào các đường lối khôn ngoan!

Hê La Man 12:6

Nhân loại bất bình khi phải phục tùng vị Chúa từ bi của mình, và do đó mà họ phớt lờ lời khuyên của Người.

Này, họ không muốn Chúa, Thượng Đế của họ, là Đấng đã sáng tạo ra họ, cai quản và trị vì họ; mặc dù lòng nhân từ vĩ đại và sự thương xót của Ngài đối với họ, họ vẫn xem thường lời răn dạy của Ngài và không muốn Ngài hướng dẫn họ.