Giáo lý của Christ và Lời chứng thực của Nê Phi

Kết luận của Nê Phi

2 Nê Phi 33:1

Nê Phi không phải là một người viết giỏi như khi anh ta là một diễn giả.

Và giờ đây, tôi, Nê Phi, không thể viết hết những gì đã được giảng dạy trong dân tôi; vả lại tôi cũng không được hùng hồn trong văn chương bằng trong lời nói; vì khi một người nói lên nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh thì quyền năng của Đức Thánh Linh sẽ truyền những lời ấy đến tâm hồn con cái loài người.

2 Nê Phi 33:2–3

Người ấy đau khổ về những kẻ nổi loạn và những kẻ không tin.

Nhưng này, có nhiều người chai đá trong lòng chống lại Đức Thánh Linh, khiến cho Ngài không còn chỗ đứng trong họ; vậy nên họ đã vứt bỏ nhiều điều đã được ghi chép và coi những điều ấy là hư không. Nhưng tôi, Nê Phi, đã viết ra những điều mà tôi đã viết, và tôi xem điều đó có giá trị lớn lao, nhất là đối với dân tôi.

Vì tôi cầu nguyện cho họ không ngừng vào lúc ban ngày,
và ban đêm thì nước mắt tôi đẫm ướt gối cũng vì họ;

Và tôi chân thành khẩn cầu Thượng Đế của tôi với đức tin,
và tôi biết rằng Ngài sẽ nghe lời cầu khẩn của tôi.

2 Nê Phi 33:4–5

Bản ghi của Nephi sẽ nói với họ và dạy họ về Jesus và sự sống đời đời.

Và tôi biết rằng, Đức Chúa Trời sẽ thánh hóa những lời cầu nguyện của tôi vì lợi ích cho dân tôi. Và những lời mà tôi đã viết ra trong sự yếu kém của tôi sẽ được Ngài biến thành mạnh mẽ trong lòng họ; vì những lời ấy sẽ thuyết phục họ làm điều tốt; những lời ấy sẽ làm cho họ nhận biết tổ phụ họ; những lời ấy nói về Chúa Giê Su, và thuyết phục họ tin nơi Ngài cùng kiên trì đến cùng, đó tức là cuộc sống vĩnh cửu vậy.

Và những lời ấy lên án gay gắt các tội lỗi, dựa trên sự minh bạch của lẽ thật; vậy nên, chẳng có người nào tức giận về những lời tôi đã viết ra, ngoại trừ những kẻ có linh hồn của quỷ dữ.

2 Nê Phi 33:6–9

Nê Phi ngợi khen Chúa Giê-xu và hy vọng rằng tất cả mọi người có thể chấp nhận Ngài.

Tôi hãnh diện trong sự minh bạch;
tôi hãnh diện trong lẽ thật;
tôi hãnh diện trong Chúa Giê Su của tôi,
vì Ngài đã cứu chuộc linh hồn tôi ra khỏi ngục giới.

Tôi có lòng bác ái đối với dân tôi,
và có một đức tin lớn lao nơi Đấng Ky Tô
rằng tôi sẽ gặp được nhiều người không tì vết
trước ghế phán xét của Ngài.

Tôi có lòng bác ái đối với người Do Thái—
(tôi nói người Do Thái,
vì tôi muốn nói đến nơi xuất phát của tôi.)
Tôi cũng có lòng bác ái đối với những người Dân Ngoại.

Nhưng này, tôi không có hy vọng gì ở họ hết,
trừ phi họ sẽ được hòa hiệp với Đấng Ky Tô,
và đi vào cổng hẹp, bước đi trong con đường chật
là con đường dẫn đến sự sống,
và tiếp tục đi trong con đường ấy cho đến hết ngày thử thách.