Và vì Ngài sống trong xác thịt nên được gọi là Vị Nam Tử của Thượng Đế, và vì xác thịt ấy lệ thuộc vào ý muốn của Đức Chúa Cha, nên Ngài là Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con— Gọi là Đức Chúa Cha vì Ngài được sinh ra bởi quyền năng của Thượng Đế; và gọi là Đức Chúa Con vì bởi xác thịt; do đó Ngài trở thành Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con— Và cả hai là một Thượng Đế, phải, đó chính là Đức Chúa Cha Vĩnh Cửu của trời đất.
Và do đó xác thịt trở nên lệ thuộc Thánh Linh, hay Đức Chúa Con lệ thuộc Đức Chúa Cha, mà cả hai chỉ là một Thượng Đế, chịu cám dỗ, và không nhượng bộ cám dỗ, nhưng chịu để cho dân mình nhạo báng, đánh đập, đuổi xua, và khước từ mình.
Và sau khi đã chịu đựng tất cả những điều này, sau khi đã làm biết bao phép lạ lớn lao giữa con cái loài người, Ngài sẽ bị dẫn đi, phải, đúng theo như lời Ê Sai đã nói, như chiên câm trước mặt kẻ xén lông, Ngài chẳng hề mở miệng.
Phải, Ngài sẽ bị dẫn đi, bị đóng đinh trên thập tự giá, và bị giết chết, xác thịt trở nên lệ thuộc sự chết, và ý muốn của Đức Chúa Con lọt vào trong ý muốn của Đức Chúa Cha.
Và như vậy Thượng Đế sẽ cắt đứt những dây trói buộc của sự chết, vì Ngài đã chiến thắng được sự chết; và Ngài ban cho Đức Chúa Con quyền năng để can thiệp cho con cái loài người— Và Ngài đã thăng lên trời, và lòng Ngài chứa đầy sự thương xót, và Ngài tràn đầy những nỗi lòng thương hại đối với con cái loài người; và Ngài đã đứng trung gian giữa họ và công lý; và Ngài đã bứt những dây trói buộc của sự chết và chịu gánh về phần mình những điều bất chính và phạm giới của họ, và đã cứu chuộc họ cùng đáp ứng những đòi hỏi của công lý.