Thế rồi hắn đi đến xứ Ghê Đê Ôn, và cũng bắt đầu thuyết giảng cho họ; và ở đây hắn không được thành công lắm, vì hắn cũng bị bắt trói và giải đến trước mặt thầy tư tế thượng phẩm và cũng là vị trưởng phán quan trong xứ.
Và chuyện rằng, thầy tư tế thượng phẩm hỏi hắn rằng:
Tại sao ngươi đi khắp nơi để làm sai lạc đường lối của Chúa như vậy?
Tại sao ngươi thuyết giảng dân này là sẽ không có Đấng Ky Tô,
để làm gián đoạn sự vui mừng của họ?
Tại sao ngươi nói lời chống báng lại tất cả những điều tiên tri của các thánh tiên tri như vậy?
Bấy giờ tên của thầy tư tế thượng phẩm ấy là Ghi Đô Na.
Và Cô Ri Ho đáp lời ông rằng:
Vì tôi không dạy họ những truyền thống điên rồ của tổ phụ ông,
và tôi cũng không dạy dân này tự trói mình vào những giáo lễ và nghi thức điên rồ do các thầy tư tế ngày xưa bày ra,
để tiếm đoạt uy quyền và quyền hành cai trị họ,
để gò bó họ trong sự ngu dốt, khiến họ không thể cất đầu lên được,
nhưng phải bị hạ xuống theo lời ông.
Và Cô Ri Ho đáp lời ông rằng:
Vì tôi không dạy họ những truyền thống điên rồ của tổ phụ ông, và tôi cũng không dạy dân này tự trói mình vào những giáo lễ và nghi thức điên rồ do các thầy tư tế ngày xưa bày ra, để tiếm đoạt uy quyền và quyền hành cai trị họ, để gò bó họ trong sự ngu dốt, khiến họ không thể cất đầu lên được, nhưng phải bị hạ xuống theo lời ông.
Ông nói rằng dân này là một dân tự do. Này, tôi cho rằng họ đang ở trong vòng nô lệ. Ông bảo rằng các điều tiên tri ngày xưa là có thật.
Này, tôi cho rằng ông không biết là các điều ấy có thật. Ông bảo rằng dân này là một dân tộc phạm tội và sa ngã, vì sự phạm giới của một người cha. Này, tôi cho rằng con cái không có tội vì cha mẹ mình. Và ông còn bảo rằng Đấng Ky Tô sẽ đến. Nhưng này, tôi cho rằng ông không biết rằng sẽ có một Đấng Ky Tô. Và ông còn bảo là đấng ấy sẽ bị giết chết vì tội lỗi của thế gian—
Và như vậy là ông dẫn dắt dân này đi theo những truyền thống điên rồ của tổ phụ ông, và theo ý muốn riêng của ông; và ông hạ họ xuống thấp, đến độ gần như trong vòng nô lệ, để ông có thể sống xa hoa trên sức lao động của bàn tay họ, khiến họ không còn dám ngước mắt lên nhìn một cách bạo dạn, và không còn dám thụ hưởng những quyền lợi và đặc ân của mình nữa.
Phải, họ không còn dám sử dụng những gì thuộc quyền sở hữu của họ nữa, chỉ vì họ sợ xúc phạm đến các thầy tư tế của họ, là những người đã đặt cái ách lên họ theo ý muốn riêng của mình, và đã hướng dẫn họ, qua những truyền thống, những giấc mơ, những ý tưởng ngông cuồng, những ảo tưởng, và những toan tính bí mật của mình, tin rằng, nếu họ không làm theo những lời nói của mình, thì họ sẽ xúc phạm đến một đấng vô danh nào đó mà họ nói là Thượng Đế—một đấng mà họ chưa bao giờ thấy hay biết tới, là đấng chưa bao giờ có và cũng sẽ chẳng bao giờ có.
Giờ đây, khi thầy tư tế thượng phẩm và vị trưởng phán quan thấy lòng dạ hắn chai đá như vậy, phải, khi họ thấy rằng hắn dám thóa mạ cả Thượng Đế thì hai ông không còn trả lời với hắn lời nào nữa, mà ra lệnh cho trói hắn lại và giao cho các cảnh lại giải hắn đến xứ Gia Ra Hem La, để hắn bị áp giải tới trước mặt An Ma và vị trưởng phán quan là người cai trị cả toàn quốc.