Giờ đây chuyện rằng, có nhiều người trong thế hệ đang vươn lên không hiểu được những lời của vua Bên Gia Min nói, vì khi vua nói với dân ông thì họ đang còn nhỏ; và họ không tin vào truyền thống của tổ phụ họ. Họ không tin những lời nói về sự phục sinh của người chết, cũng như họ không tin về sự hiện đến của Đấng Ky Tô.
Và giờ đây vì sự vô tín ngưỡng của họ nên họ không thể hiểu được lời của Thượng Đế; và lòng họ đã chai đá. Và họ không chịu báp têm, cũng không chịu gia nhập giáo hội. Còn về đức tin thì họ là một dân tộc riêng biệt, và họ cứ sống mãi như thế, trong trạng thái xác thịt và tội lỗi của mình; vì họ không chịu cầu khẩn lên Chúa, Thượng Đế của họ.
Và giờ đây dưới triều Mô Si A, họ không đông bằng phân nửa dân của Thượng Đế; nhưng vì những mối bất hòa xảy ra giữa các tín hữu nên họ trở nên đông đảo hơn. Vì chuyện rằng, họ đã lừa gạt được nhiều người trong giáo hội với những lời phỉnh nịnh, và đã xúi giục nhiều người phạm lắm điều tội lỗi; do đó điều trở nên cần thiết là những người nào ở trong giáo hội mà phạm tội cần phải bị giáo hội khiển trách. Và chuyện rằng, họ bị dẫn đến trước mặt các thầy tư tế, và được các thầy giảng đem giao cho các thầy tư tế; và các thầy tư tế dẫn họ đến trước mặt An Ma là thầy tư tế thượng phẩm.
Và chuyện rằng, An Ma không biết gì về họ; nhưng có nhiều nhân chứng chống lại họ; phải, dân chúng đứng lên làm chứng rất nhiều về những điều bất chính của họ.
Này, từ trước tới giờ những chuyện như vậy chưa từng xảy ra trong giáo hội; vậy nên An Ma tâm thần bối rối, và ông cho dẫn những người ấy đến trước mặt vua. Và ông nói với vua rằng:
Muôn tâu bệ hạ, đây là những người mà chúng tôi đã dẫn đến trước mặt bệ hạ, họ là những người bị những người anh em của họ kết tội; phải, họ đã bị bắt phạm tội bất chính. Và họ không hối cải những điều bất chính của mình; vậy nên chúng tôi đã dẫn họ đến trước mặt bệ hạ, để bệ hạ xét xử tùy theo tội trạng của họ.
Nhưng vua Mô Si A bảo An Ma rằng:
Này, trẫm không xét xử họ; vậy nên, trẫm trao họ vào lại tay khanh để khanh xét xử lấy.
Và giờ đây, tâm thần của An Ma lại bối rối; ông bèn đi cầu vấn Chúa để biết mình phải làm gì đối với vấn đề này, vì ông sợ mình sẽ làm điều quấy trước mắt Thượng Đế. Và chuyện rằng, sau khi ông dâng hết tâm hồn mình lên Thượng Đế, thì tiếng nói của Chúa lại đến với ông mà rằng,
Tiếng nói của Chúa lại đến với ông mà rằng:
Và chuyện rằng, khi An Ma nghe xong những lời này, ông bèn ghi chép hết lại để lưu giữ những điều đó, ngõ hầu ông có thể xét xử dân của giáo hội đó theo như những lệnh truyền của Thượng Đế.
Và chuyện rằng, An Ma đã ra đi xét xử những kẻ bị bắt phạm tội bất chính, đúng theo lời của Chúa phán dạy. Và bất cứ kẻ nào biết hối cải tội lỗi của mình và thú tội, thì họ đều được ông kể vào hàng giáo dân của giáo hội;
Còn những kẻ nào không chịu thú tội cùng hối cải sự bất chính của mình, thì những kẻ đó không được kể vào hàng dân của giáo hội, và tên của họ bị xóa bỏ.
Và chuyện rằng, An Ma chỉnh đốn lại tất cả các công việc trong giáo hội; và họ lại bắt đầu có sự an bình và thành công vượt bực trong các công việc của giáo hội. Họ bước đi một cách thận trọng trước mắt Thượng Đế, tiếp nhận nhiều người và báp têm nhiều người. Và giờ đây An Ma cùng những người cộng sự của ông là những người cai quản giáo hội, đã làm tất cả những công việc ấy, và họ bước đi một cách cần mẫn, giảng dạy lời của Thượng Đế trong mọi việc, chịu đựng đủ mọi thứ khổ đau, và chịu sự ngược đãi của những người không thuộc giáo hội của Thượng Đế.
Và họ đã khiển trách những người anh em của họ; và chính họ, ai nấy cũng đều bị lời của Thượng Đế khiển trách, tùy theo tội lỗi của mình hay những tội lỗi mình đã phạm từ trước, và họ được Thượng Đế truyền lệnh phải cầu nguyện không ngừng và phải tạ ơn trong mọi việc.
Và giờ đây chuyện rằng, sự ngược đãi giáo hội của những người vô tín ngưỡng đã trở nên quá khắc nghiệt, đến đỗi giáo hội bắt đầu phải ta thán và phàn nàn với các người lãnh đạo của họ về việc này. Rồi họ đã phàn nàn với An Ma, và An Ma đem trường hợp này báo cáo với vua của họ là Mô Si A. Và Mô Si A hội ý với các thầy tư tế của mình.
Và chuyện rằng, vua Mô Si A ra một hịch truyền rao khắp xứ rằng, không một người vô tín ngưỡng nào được quyền ngược đãi bất cứ ai thuộc giáo hội của Thượng Đế.
Và một lệnh truyền nghiêm nhặt được ban ra cho tất cả các giáo hội là, không được để cho một sự ngược đãi nào xảy ra giữa họ, mà phải có sự bình đẳng giữa mọi người; Không được để cho sự kiêu căng hay ngạo mạn nào quấy rầy sự thanh bình của họ; mọi người phải tôn trọng người lân cận của mình như chính mình, và phải làm việc với chính bàn tay mình để nuôi sống mình. Phải, tất cả các thầy tư tế và thầy giảng đều phải làm việc với chính bàn tay của mình để nuôi sống mình, trong tất cả mọi trường hợp trừ những khi đau ốm hay quá túng thiếu. Và khi làm những điều này, họ đã được tràn đầy ân điển của Thượng Đế.
Và thanh bình lại bắt đầu đầy dẫy trong xứ; và dân chúng bắt đầu gia tăng đông đảo và bắt đầu ở rải rác khắp mặt đất, phải, ở miền bắc, và ở miền nam, ở phía đông, và ở phía tây; họ dựng lên những thành phố rộng lớn, và những làng mạc trên khắp bốn phương trời của xứ sở. Và Chúa có đến viếng thăm họ và làm cho họ được thịnh vượng, và họ đã trở thành một dân tộc đông đảo và phú cường.