Mặc Môn634 2:12–15

Và chuyện rằng, tôi, Mặc Môn, khi thấy sự than khóc, tang tóc và buồn rầu của họ trước mặt Chúa như vậy, thì tôi lại cảm thấy hân hoan trong lòng, vì tôi biết lòng thương xót và sự nhịn nhục của Chúa, nên tôi nghĩ rằng Ngài sẽ thương xót họ để họ được trở thành một dân tộc ngay chính như trước.

Nhưng này, nỗi vui mừng của tôi thật là hão huyền, vì sự buồn rầu của họ không đưa họ tới sự hối cải, bởi vì lòng nhân từ của Thượng Đế; nhưng đúng hơn, sự buồn rầu của họ chỉ là sự buồn rầu của kẻ bị kết tội, vì Chúa không muốn luôn luôn để họ sung sướng trong tội lỗi. Và họ không đến cùng Chúa Giê Su với tấm lòng đau khổ và tâm hồn thống hối; trái lại họ nguyền rủa Thượng Đế, và muốn được chết đi. Tuy nhiên họ vẫn dùng gươm chiến đấu để bảo vệ mạng sống của mình.

Và chuyện rằng, sự buồn rầu lại trở lại với tôi, và tôi nhận thấy rằng đối với họ, những ngày đầy ân điển đã qua mất rồi, cả về phần xác lẫn phần hồn; vì tôi thấy có hàng ngàn người trong bọn họ bị chém ngã do sự phản nghịch công khai với Thượng Đế của họ, và xác nằm chất đống như những đống phân bón trên mặt đất.

Và như vậy là ba trăm bốn mươi bốn năm đã trôi qua.

Từ phần: Bổ nhiệm Mặc Môn làm Tư lệnh quân đội

Từ trang: Sự suy giảm và sụp đổ của Nê Phi

Images