Và sau khi đi được nhiều ngày, chúng tôi bèn dừng lại dựng lều. Và những người đi theo tôi muốn rằng chúng tôi nên gọi nơi ấy là Nê Phi; vậy nên, chúng tôi đã gọi chốn đó là Nê Phi.
Và tất cả những người đi theo tôi tự đặt tên cho mình là dân Nê Phi. Và chúng tôi cố gắng tuân giữ các mạng lệnh, các luật lệ và các lệnh truyền của Chúa trong mọi sự việc đúng theo luật pháp Môi Se.
Và Chúa đã ở với chúng tôi; và chúng tôi trở nên phát đạt vô cùng; vì chúng tôi đã gieo trồng và gặt hái rất dồi dào. Và chúng tôi bắt đầu chăn nuôi các đàn gia súc và các bầy thú đủ loại.
Và tôi, Nê Phi, có đem theo các biên sử ghi khắc trên các bảng khắc bằng đồng; và đem theo luôn cả quả cầu, hay là địa bàn, mà ngày trước đã được chuẩn bị cho cha tôi bởi bàn tay của Chúa, theo như điều ghi chép.
Và chuyện rằng, chúng tôi bắt đầu trở nên phát đạt vô cùng và gia tăng dân số rất nhiều trong xứ.
Rồi tôi, Nê Phi, lấy gươm của La Ban làm mẫu để làm thêm nhiều gươm khác, vì sợ rằng dân mà lúc bấy giờ có tên gọi là La Man sẽ đến đánh phá và hủy diệt chúng tôi, vì tôi biết họ rất thù hận tôi và con cháu tôi và luôn cả những người được gọi là dân của tôi nữa.
Rồi tôi dạy cho dân tôi biết cách cất nhà cùng làm mọi việc về gỗ, sắt, đồng, thau, thép, vàng, bạc, và các kim loại quý mà trong xứ có rất nhiều.
Và chuyện rằng tôi, Nê Phi, huấn luyện cho dân tôi trở nên cần mẫn và lao động với hai bàn tay mình.
Rồi tôi, Nê Phi, xây một đền thờ; tôi xây cất đền thờ ấy theo cách thức của đền thờ Sa Lô Môn, chỉ khác ở điểm là, nó không được xây cất bằng nhiều vật quý; vì những vật liệu ấy không thể tìm thấy trong xứ này được, vậy nên đền thờ này không thể được xây cất giống như đền thờ Sa Lô Môn. Nhưng cách thức xây cất thì lại giống đền thờ Sa Lô Môn; và cách kiến trúc của đền thờ hết sức tinh xảo.
Và chuyện rằng, họ muốn tôi lên làm vua của họ. Nhưng, tôi, Nê Phi, lại muốn rằng, họ không nên có vua; tuy nhiên, tôi cũng làm cho họ tất cả những gì trong quyền hạn của tôi.
Và chuyện rằng tôi, Nê Phi, đã lập Gia Cốp và Giô Sép để họ trở thành thầy tư tế và thầy giảng trong xứ của dân tôi. Và chuyện rằng, chúng tôi được sống trong hạnh phúc. Rồi ba mươi năm đã trôi qua kể từ ngày chúng tôi rời Giê Ru Sa Lem.