Hỡi ôi, thế thì một khi tôi đã được trông thấy
những việc quá vĩ đại như vậy,
và nếu Chúa, với tấm lòng hạ cố
của Ngài đối với con cái loài người
đã đến viếng thăm loài người
với biết bao thương xót,
thì tại sao lòng tôi lại than khóc,
và tâm hồn tôi phải lưu lạc
trong thung lũng phiền muộn,
và xác thịt tôi phải héo mòn,
sức lực tôi phải suy yếu,
cũng vì những nỗi đau khổ của chính tôi?
Và tại sao tôi phải nhượng bộ tội lỗi,
vì xác thịt của tôi?
Phải, tại sao tôi phải ngã theo cám dỗ,
khiến cho kẻ tà ác đó chiếm ngự được một chỗ
trong lòng tôi để làm mất sự bình an của tôi
và làm cho tâm hồn tôi đau khổ?
Tại sao tôi tức giận vì kẻ thù của tôi?